
“Anh ơi mình dừng lại chút đi
Em mệt rồi, không chơi nổi trò chơi cút bắt
Anh cũng mệt rồi phải không anh – người yêu em chân thật
Hay là mình từ đây cho nhau một lối đi riêng”
Câu trả lời của anh cũng thật thản nhiên
“Uhm, em nhé” rồi lặng lẽ rời đi về miền trời xa lạ
Còn lại một mình em, nỗi lòng như lạnh giá
Đánh mất điều mà bản thân không hề có ý niệm muốn cho đi.
Đến một ngày, xa rồi những cuồng si
Em trở về nghĩ mình em – đã từng là một cõi
Nơi đó có anh với phương trời còn lại
Có kí ức riêng – chung, có những điều một thời bị chối bỏ lại phía đằng sau.
Điều em đã nói ra, nghĩ lại thật đớn đau
Nhưng rồi biết làm sao, thời gian có bao giờ trở lại.
Để những tổn thương là hư không, là vô tại
Ta lại bên nhau như ngày tháng đã từng.
Có thể rằng, anh sẽ bớt dửng dưng
Em sẽ ân cần hỏi thăm mỗi lần mình vô tình gặp gỡ
Nhưng có còn những quan tâm thực lòng, không đánh vỡ
Sau mọi thứ đã qua, ta giữ lại được những gì?
Bài thơ này em gửi cho mình một thuở cuồng si
Vì tình yêu mà sẵn sàng cho đi tất cả
Rồi cũng vì một lần lỡ lầm hay dối trá
Em vô tình dừng lại phía không anh.
20.08.2017