Em qua cầu
gió còn khẽ hát
thênh thang và bát ngát
nước sông xanh rì rào, ồ ạt
em thấy số phận mình như khúc nhạc
lúc sâu lắng, dịu êm
lúc sầu bi, thăm thẳm
và mỗi lần bồi thêm chút nắng
là mỗi lần lại sống, lại vui
có mấy khi thấy lạ trên đời
khúc nhạc lại vang lên đợi chờ người đến hát
Xào xạc lá rơi!
em thấy mình xao động mất rồi
cứ như thế có thêm đời, thêm bạn
nhưng đâu phải!
em mãi nặng lòng – trời mới buông tiếng hát
cho bớt buồn, cho bớt thấy mênh mang
Em xuống cầu
gặp rặng liễu xanh
ánh trăng phả
cảnh thêm nhiều thi vị
thêm chút sáng
cho bớt đi chỗ tối. mập mờ!
Ánh trăng cứ đợi chờ
tình đời còn sâu thẳm!
và phút chốc em thấy lòng trong trắng
lại bồi hồi như nhớ cảnh đêm