Cơn gió qua đường
còn vương lại chút hương thơm
em qua đường
mưa hãy còn rơi trong mắt…
Ánh đèn đã tắt
màn đêm buông
em khẽ xuống đường
lòng thấy buồn man mác…
Tiếng gió ru như hát
bàn tay em lạnh như tờ
con đường sao xa quá, gió ơi!
Có mưa rơi và gió hát
tiếng đêm như thấm dần trong mắt em
Em buồn phải không?
em khóc phải không?
em ơi, đừng khóc, đừng buồn, nhé em!
con đường dài có bao nhiêu miếng đêm
là bấy nhiêu lần em thấy mình
động lòng – sợ hãi – khép nép – thẹn e.
Con đường sao dài quá!
con đường sao xa quá!
bao nhiêu lần, đã bao nhiêu lần tâm hồn em hóa đã.
thấy tình yêu lại càng lạnh, càng đau.
Buồn lắm chứ, phải không em?
mưa lại rơi,
con đường hãy còn dài
hãy còn thênh thang lắm
tiếng đêm như ngấm vào hồn em. sâu thẳm!
để mênh mang một nổi buồn…
Gió lùa mái tóc em buông
mênh mang gió hát lại vương tơ lòng!
Em qua cầu
gió còn khẽ hát
thênh thang và bát ngát
nước sông xanh rì rào, ồ ạt
em thấy số phận mình như khúc nhạc
lúc sâu lắng, dịu êm
lúc sầu bi, thăm thẳm
và mỗi lần bồi thêm chút nắng
là mỗi lần lại sống, lại vui
có mấy khi thấy lạ trên đời
khúc nhạc lại vang lên đợi chờ người đến hát
Xào xạc lá rơi!
em thấy mình xao động mất rồi
cứ như thế có thêm đời, thêm bạn
nhưng đâu phải!
em mãi nặng lòng – trời mới buông tiếng hát
cho bớt buồn, cho bớt thấy mênh mang
Em xuống cầu
gặp rặng liễu xanh
ánh trăng phả
cảnh thêm nhiều thi vị
thêm chút sáng
cho bớt đi chỗ tối. mập mờ!
Ánh trăng cứ đợi chờ
tình đời còn sâu thẳm!
và phút chốc em thấy lòng trong trắng
lại bồi hồi như nhớ cảnh đêm
05.09.2011
BÀI VIẾT CÙNG CHỦ ĐỀ

Đã hết rồi ngày tháng vấn vương

Mùa Xa Nhau

Lạ Mà Quen
