Sống ở đời còn nên biết ê chề
Mà suy nghĩ có cái nghĩa tình sau trước
Có thể không còn yêu xin đừng gieo hận
Như thể là kẻ thù từ kiếp trước của nhau
Category: Một tứ thơ
Mùa Xa Nhau
Nếu em nói rằng mình hãy còn thương
Liệu anh có tin dù chỉ là một chút
Trong dòng người đông đúc
Anh lướt qua em – “là người lạ từng quen…”
Lạ Mà Quen
Một con đường ngày nào cũng qua
Khi xa rồi có chút gì đọng lại?
Một tiếng nấc sao lòng nghe tê tái
Những con đường biến lạ thành quen.
Tìm Anh
Em sống những ngày mới độc lập – bình yên
Trên quê hương không còn vẹn nguyên như dạo cũ
Anh nằm đó, trong rừng cây yên ngủ
Để bao năm em vật vã đi tìm
Buồn
Ánh đèn đã tắt
màn đêm buông
em khẽ xuống đường
lòng thấy buồn man mác…
Cát bụi
“Đời cát bụi… sẽ trở về cát bụi”
Ngày tiễn đưa em!
Anh vẫn cứ lặng im
Tiễn đưa em, chiều nay trời đầy gió
Nghĩ thương mình, lại thương đời quá nhỏ
Biết bao giờ mới thôi nhớ tên em
Phượng hồng
Phượng lại thắm sân trường
thoảng nhớ khoảng trời vương
trong màu mắt…
Không tên
Em viết nhiều cho tuổi trẻ của em.
Mà không hiểu chính cuộc tình mình anh ạ
Sống như thế em cũng buồn thấy lạ
Chỉ bởi một câu thôi lưu luyến đến cuối cùng
Dấu chân thời gian
Có những ngày chẳng biết sẽ về đâu
Tôi bình tĩnh ngồi sầu nghe gió hát
Đời là gì sau bao ngày lang bạt
Ta tìm lại ta vẫn nguyên vẹn như xưa