Người ta nói em thực dụng. Tôi cho là cũng phải!
Người ta nói em vọng tưởng. Tôi cũng nghĩ chắc có phần đúng đó chứ.
Nhưng tôi vẫn yêu em cũng những ngày còn nồng nàn khát vọng ấy. Yêu em bao nhiêu, tôi càng ghét tôi của bây giờ bấy nhiêu. Yếu đuối và thừa mứa những lý do để con tim thôi đập mạnh liên hồi, để lý trí thôi rạo rực mà tiến về phía trước.
Người ta bảo tôi cần một mục tiêu. Tôi lại nghĩ mình cần thêm khoảng lặng. Để nỗi nhớ và tình yêu em ngày càng da diết khôn nguôi. Vì chính thanh xuân ấy là bản thể khác mà tôi đã sống trong đời.
Chào em, thanh xuân của tôi! Đừng trốn kỹ quá nhé em. Tìm hoài, tôi mệt!
Tôi mệt rồi, ai là người đuổi bắt giấc mơ nhỏ bé của em đây?