Chào em, thanh xuân của tôi!
Em gái à, không biết em có còn đó không? Tôi vẫn thường nhớ em những ngày hè rực lửa. Một mình em đạp xe trên con đường làng quen thuộc. Cái nắng, cái gió của làng quê miền Trung phả vào tâm hồn em bỏng rát. Thanh xuân ấy có lẽ là quãng thời gian nồng đượm tình thơ nhất mà cảm xúc chất chứa khó có thể cất nên lời.

Hôm nay tôi ngồi dưới hàng hiên đầy những tán cây che, nhớ về em trong những chiều vàng vọt. Bờ môi ấm, nụ hôn đầu nồng nàn, thắm đượm. Như chính tình yêu của em một thời thiếu nữ son thì. Em biết không? Tôi ghen tị lắm với em, cô gái chưa bao giờ đẹp nhưng vô cùng rực rỡ dưới ánh mặt trời. Chính nụ cười em đến hôm nay vẫn làm tâm hồn tôi xao xuyến, rạo rực, nồng nàn mỗi khi nhớ lại. Những khoảng trời em đã đi qua giăng mắc hàng vạn mảng ký ức rơi rớt của chính tôi dạo trước.
Ngày mai trên con đường dài phía trước, tôi mong em nhiều bình an và vững tin hơn nữa. Vì chính em mà tôi còn nhiều hoài niệm, nhiều trăn trở và không thiếu những khát vọng lớn lao trong đời. Đừng như tôi của ngày hôm nay, rã rời trong gối ấm nệm êm, nghe những thanh âm của cuộc sống mà lòng không còn rạo rực như thời còn son trẻ. Đừng như tôi của ngày hôm qua, tan làm về nhà với nhiều muộn phiều quá đỗi không thể đặt tên.
Tôi thử hỏi điều gì làm em tôi rạo rực.
Em trả lời, là khao khát đổi đời trong mỗi sớm mai.
Người ta nói em thực dụng. Tôi cho là cũng phải!
Người ta nói em vọng tưởng. Tôi cũng nghĩ chắc có phần đúng đó chứ.
Nhưng tôi vẫn yêu em cũng những ngày còn nồng nàn khát vọng ấy. Yêu em bao nhiêu, tôi càng ghét tôi của bây giờ bấy nhiêu. Yếu đuối và thừa mứa những lý do để con tim thôi đập mạnh liên hồi, để lý trí thôi rạo rực mà tiến về phía trước.
Người ta bảo tôi cần một mục tiêu. Tôi lại nghĩ mình cần thêm khoảng lặng. Để nỗi nhớ và tình yêu em ngày càng da diết khôn nguôi. Vì chính thanh xuân ấy là bản thể khác mà tôi đã sống trong đời.
Chào em, thanh xuân của tôi! Đừng trốn kỹ quá nhé em. Tìm hoài, tôi mệt!
Tôi mệt rồi, ai là người đuổi bắt giấc mơ nhỏ bé của em đây?