Phần ngoại truyện được viết bởi Mạc Lan.
Ngoại truyện đầu tiên
Hôm nay là một ngày quá ư lạnh lẽo, cơ thể thì ì ạch sau khi trở thành F0 Covid và mới lành bệnh. Cái thây mình như chảy nhựa ra. Những dịp như thế này cần viết một chút gì đó để thấy đời tươi tắn hơn mới phải.
Hay là viết tiếp tập 3 cho cái series HQL đang viết dang dở nhỉ? Nghe cũng hay phết đấy mà không biết có ra ngô ra khoai gì không.
Cô nàng chuyển lớp
Xuôi về miền ký ức của hơn 10 năm về trước, có một cô con gái nhỏ nhắn mà hơi khùng. Hồi lớp 10 thì nằng nặc đòi vào khối C cho bằng được chỉ vì cái mộng văn chương, mơ ước theo nghiệp viết. Học 1 năm rồi lại thấy chán chường. Cũng không biết vì sao nữa, chắc tại môi trường không phù hợp với cái tính ưa thích một chút phiêu lưu mạo hiểm của tui. Mà hồi đó lớp C thì toàn con gái, suốt ngày nghe chuyện phấn son tíu tít, bản thân mà còn tiếp tục chắc sẽ bi tự kỷ vì lạc quẻ mất. Thế là hết lớp 10, cùng với sự động viên của 500 anh em, bạn bè, tui mạnh dạn làm đơn xin chuyển khối. Hồi đó, bà Ly Trần cứ rủ rê qua A2 học với bả cho vui, lớp cũng nhiều dân Gia Ninh. Mình thì lại nhẹ dạ cả tin, thấy học chỗ nào cũng được nên cũng thuận theo, làm đơn xin qua lớp 11A2 cái rẹc. Nhờ thế mà cái duyên dai dẳng với A2 cứ bám theo tui mãi tới sau này.
Hết mùa hè đi thêu thùa dưới Ủy ban xã (khi nào có thời gian tui sẽ kể thêm về cái hè kiếm tiền trẻ trâu này), tui tung tăng đến trường với tâm thế tự tin vô đối. Một con bé HSG lớp C1 đi đâu cũng gặp người chỉ chỏ
- Người qua đường A: Ê con bé kia học C1 mà học sinh giỏi kìa
- Người qua đường B: Có hả? Đâu?
- Người qua đường A: Dưới đó á, học sinh giỏi C1 nhìn sao phèn nhỉ :v
Ờ thì tui phèn! Nhưng mà vẫn mang danh là học giỏi được tiếng nức mũi, ghi danh vào lịch sử của toàn trường vì là đứa lớp C duy nhất được nhận giấy khen học sinh giỏi vào năm lớp 10, đứng bằng vai phải lứa với mấy đứa sáng sủa thông minh khác của khối A nghe cũng khá tự hào đó chớ. Câu chuyện sẽ đẹp đẽ lắm nếu tui không chuyển qua lớp A nhỉ?
Câu đầu tiên
Ngày đầu tiên chuyển lớp
- Ê ML! Lâu ngày hỉ
Bạn ý nhìn tui cười ngại ngùng chả biết vì sao. Cậu bạn cũng tính là thân từ thời cấp hai, hai đứa đi bồi dưỡng học sinh giỏi chung. Hồi đó nó hay cúp học đi net làm mẹ nó kiếm hoài. Mỗi lần vậy nó phải lên mượn tập tui chép bài lại. Bạn ý vẫn nhìn tui cười giả lả, còn tui thì im im không biết nói gì, mặt cứ trân ra vì đơn giản tính tình xưa giờ đã vậy rồi. Với lại lâu quá rồi không gặp bạn cũ thì sao mà thân thiết như hồi lớp 6 lớp 7 còn nhỏ nít được.
Ngày thứ n+1 qua lớp mới.
Tự nhiên thằng lớp trưởng lùn lùn, đen đen kêu
- Ê, viết cho cí báo cáo với
- Biết gì đâu mà viết?
Tui ngơ ngác! Cha này có bị ảo tưởng không vậy trời. Tự nhiên chả ở đâu ra không quen không biết mà câu đầu tiên lân la bắt chuyện đã nhờ viết báo cáo. Ai mà rảnh! Mà cũng có biết viết gì đâu. Học văn giỏi không có nghĩa là viết báo cáo giỏi đâu ông bạn nhé. Bằng chứng là sau nhiều năm ra đi làm thì việc viết báo cáo đối với tui vẫn làm một cực hình.
Mặt chả cũng có vẻ sượng trân kiểu “Con này không biết nể mặt cán sự lớp hả trời?”. Chả cứ đơ ra một hồi rồi mời rục rịch chạy về chỗ ngồi, còn quay lại nhìn tôi kiểu ánh mắt ghét bỏ. Tui đã nghĩ chắc sau cú làm quen không mấy tốt đẹp đó, chả sẽ không bao giờ kiếm chuyện để nói với tui nữa đâu nhỉ! ^^
Ghét tui cũng vậy thôi
Và mới mấy hôm trước thôi, mặt chả cũng ngu ngu y như thế!
Tối hôm qua chả gọi cho tui để thông báo ngày mai chả sẽ lên xin phép ba mẹ tui để ba mẹ chả lên nói chuyện cưới xin của hai đứa. Từ sáng sớm đã mò lên mà lạ lắm. Mời ăn gì cũng ăn, kiểu ăn để cảm thấy đỡ trống vắng hay sao á. Chả nhìn tui cười cười. Tui nhướng mày
- Giờ sao?
- Nói giúp anh với. Đi mà
- Tự nhiên!
Vẻ mặt chả vẫn không tình nguyện như ngày nào. Tui biết trong lòng chả kiểu gào lên 1000 lần là “Ghét Lương tỷ! Ghét, ghét, ghét!”. Mà kệ chả, tự nhiên ai biết chi mà bày trời ơi. Tui cũng chịu á nghen.
Sau khi ăn ba lượt cơm từ sáng tới tối khuya, nếu không muốn ở lại ngủ luôn tới sáng, cuối cùng chả cũng mở miệng được. Cũng demo vài ba lời rồi ba mẹ tui không nói gì thêm, đồng ý với lịch trình của chả mà cũng chả bắt bẻ gì. Chả mừng huýnh, xách xe ra về, chắc trong bụng cũng thở phào nhẹ nhỏm quá hỉ.
P/s: Nhưng mà cuối cùng cũng chả có buổi gặp mặt gia đình nào trọt lọt như kế hoạch cả. Tui bị covid cách ly 14 ngày, chả vào Đà Nẵng đi làm lại cũng bị covid sau đó một tuần. Cuối cùng bọn tui chữa cháy bằng cách tổ chức buổi gặp và video call cho chả được góp mặt cho bằng bạn bằng bè :v