Câu chuyện được viết bởi Hà Quốc Long
Đà Nẵng 25/2/2022
Ngày thứ 2 trở thành F0, may mắn là tui bị covid khi đã tiêm được 3 mũi vaccin, hiện tại tui chỉ hơi nghẹt mũi và sổ mũi một tí thui, hi vọng sau 7 ngày tui sẽ có kết quả âm tính và được trả về với cộng đồng. Ngồi một mình cũng không có việc gì nên muốn viết tiếp câu chuyện tình nhạt như nước ốc của 2 chúng tui.
Mới đây thui cả hai gia đình của chúng tui đã chính thức gặp mặt để 2 tụi tui có thể về chung một nhà. Để có cuộc gặp mặt đó cũng có biết bao kịch bản, drama đã diễn ra nhưng thui đó là 1 câu chuyện dài và hay nên tui sẽ để dành để viết sau, chắc khoảng chương 1000, chờ đón đọc nhé. Giờ chỉ nói về râu ria của nó thui.
Quảng Bình 6/2/2022
Hôm nay ngày mồng 6 tết âm lịch. Ngày hôm trước ba mẹ mới đi coi bói về và bà thầy bói quyết định ngày mồng 10 sẽ đi thăm nhà. Và nhiệm vụ của tui hôm nay sẽ lên báo cáo và xin phép với nhà gái. Tui dậy sớm ơi là sớm, chạy sòng sọc lên Gia Ninh, gió như cảm thấy vui với tui ngày hôm nay hay sao á, rít cứ gọi là hết lực, gió ơi mày là gió mùa đông bắc á, lạnh teo văn ch*m tao rùi. Nhưng mà trải qua biết bao nhiêu vất vả, khó khăn để lên tới nhà nàng, nàng còn đang say giấc nồng. Gọi mãi nàng mới dậy. Nhưng mà gì thế này…đầu bù xù như lông vịt, mắt thì có mấy viên ghèn…trong một giây phút nào đó tui tự hỏi mình có nên hoàn thành nhiệm vụ được ba mẹ giao cho không. Và tất nhiên quyền lựa chọn không thuộc về tui, đã quá muộn.
Mà để hoàn thành nhiệm vụ thì đâu có dễ, tui ăn chực đúng 3 bữa, sáng ra tui ăn cơm ở nhà rùi lên run quá, mất hết năng lượng hay sao á tui đấn thêm 2 lát bánh đòn. Vẫn chưa nói được. Thui để trưa nói, cố lên Long ơi. Ăn trưa tui cúi đầu cúi cổ ăn, tui ăn như chưa từng được ăn, ăn để cố quên đi nhiệm vụ được giao, và tui quên thật, nói đúng hơn thì tui giả vờ quên. Tui không phải là một 1 giỏi ăn nói nhưng mà cũng không đến nỗi không biết nói thế nào, tui đã nghĩ trong đầu hàng tá cách nói nhưng mà vẫn không sao mở miệng được. Tui với đôi mắt vô tội nhất, thương thương nhất cầu cứu nàng nhưng nàng lại nhìn tôi với vẻ mặt vô tội hơn nữa, thương thương hơn nữa. Không- đó là cách nàng đáp lại. Và như có một bàn tay lau đi ký ức đã phủ bụi bấy lâu, một bầu trời thương nhớ lại hiện về trong tui.
Quảng Bình, ngày nhớ, tháng thích, năm thương thương
Con bé chuyển vào lớp tui cũng được một thời gian, tui thì chả thấy có gì khác cả, chắc khác cũng chỉ là cái sĩ số lớp giờ nó đẹp hơn hẳn, 48 đứa, 24 nam, 24 nữ. Nó ngồi cạnh đứa xinh nhất lớp tui, mà không hiểu mấy ông con trai lớp tui làm ăn kiểu gì mà lúc ấy không có ai ngồi cạnh bạn-xinh-đẹp cả, hay lại có một đoạn ký ức phủ bụi nào đó mà tui chưa được lau đi kịp, nhưng mà để bạn-xinh-đẹp ngồi một mình là một tội lỗi không thể tha thứ. Quân bay đâu, Cẩu đầu trảm chuẩn bị, lôi 23 thằng ra chém! Sao lại 23 thằng ư, tui- mần vua ra lệnh rùi còn gì. Vua không có tội, vua chỉ có hậu cung thui (xong thành truyện H rùi- có bị kiểm duyệt không ta).
Nghe đâu con bé chuyển lớp học giỏi văn lắm nhưng mà với cái thằng mà giờ không nhớ nổi tên cô giáo dạy văn của mình thì cũng như không (Thiện tai. Thiện tai). Trước đó tui đinh ninh là tui học giỏi văn nữa chơ, nhưng bài văn 4 điểm của thầy Ánh Dương đã đưa tui về thực tế phủ phàng “ Tui học giỏi văn thiệt mà thầy cô không biết ”. Và sau cái bài văn “viết về người có ảnh hưởng lớn với em nhất”, Thầy Ánh Dương đã trở thành người ảnh hưởng đến con đường học văn của tui nhất thật. Năm 11 thầy Ánh Dương dạy văn lớp tui thì hay biết mấy, nghĩ đến thầy thấy ai giỏi là thầy goi miết và cái cảnh con bé chuyển lớp cứ bị đứng lên ngồi xuống tự dưng tui thấy mến thầy lạ lùng. Không phải tui GATO vì nó có tiếng học giỏi văn đâu mà vì… tui thích thế, được chưa.
Sau 9 năm làm lớp trưởng đầy gương mẫu và trách nhiệm, cánh tay phải của thầy cô, ác ma của bạn bè thì giấc mộng cua tui 3 năm cấp 3 là được bình yên. Những tưởng giấc mộng đẹp đẽ đó sẽ đơn giản thực hiện được khi năm lớp 10 thầy chủ nhiệm đã chọn 1 thằng cao to đen hôi làm lớp trưởng thì hỡi ôi thằng đó nó làm đúng được 1 kỳ và tui bị bắt buộc thành kẻ thứ 3. Chuyện chẳng có gì nếu không có chuyện đại hội lớp và cũng không có gì nếu tui được thầy giao cho viết mấy cái báo cáo vân vân và mây mây và càng không có gì nếu…
– Ê, mi viết cho tau được không?
Con bé nó tròn xoe mắt như kiểu tau với mi chắc thân quen mô lắm
– Biết chi mà viết.
Cũng không biết lúc nớ vì sao tui lại nhờ nó nữa. Đó thực sự là câu nói đầu tiên của hai đứa với nhau. Nếu không có lần đó thì chắc có lẽ tới hết cấp 3 tui với nó cũng không nói với nhau một lời quá. Kiểu cái duyên cái số nó vồ lấy nhau vậy, và tui không thoát nổi thằng fate. Nhưng mà tại sao, tại sao nó lại thẳng thừng từ chối tui vậy. Tui ghét nó.
Quảng Bình 6/2/2022
Giờ nàng cũng không giúp tui, nhưng mà tui đã không còn ghét nàng nữa, mà thay vào đó…Nhiều lúc tui nghĩ tình yêu tui thật xàm xí, có thể tổng kết lại qua mô hình một chuỗi thức ăn như sau: tui không làm được -> tui nhờ nàng -> nàng nói không -> tui ghét nàng -> tui thích nàng khi nào không hay và cuối cùng tui cũng phải tự làm lấy. Nhưng để đi từ ghét đến thích còn là một quá trình dài dằng dặc các bạn đón xem các chương tiếp theo nhé.
P/s: Sau ăn chực bữa cơm tối xong, ơn trời tui cũng đã dám mở miệng, hoàn thành không xuất sắc lắm nhiệm vụ được giao.