
Cây xoan nhỏ trước nhà đã đơm non đầu lá
Cô gái mơ màng về chuyện phố xá xa xôi
Tương tư qua – Con phố ấm, những gốc sồi
Mùa đông nhanh thôi cho bớt phần lạnh lẽo.
Phố ấm lắm, đèn đường giăng khắp nẻo
Tóc buông dài xõa xuống cánh tay êm
Bóng ai xa xăm rồi lướt vội trước thềm
Xanh như lá bàng đêm thăm thẳm.
Nàng đuổi theo, vội vàng trong câm lặng
Nép mình trên dãy phố buồn tênh
Bước thật nhanh trong sương muối giăng mành
Cái lạnh giá thôn quê hóa băng phần da thịt.
Trong sương khói cuả xa hoa mờ mịt
Nàng tìm không ra một chốn để quay về
Hai mươi rồi! Tuổi thơ vội ngủ quên
Mãi chạy theo “cái bóng bàng đêm” thăm thẳm…
Cô gái ơi góc phố xưa mong lắm
Cuối đông rồi xoan nụ tím rực cành
Cô gái ơi bàng đêm sắp rụng nhành
Nhặt đi chút rồi quay về phố cũ.
Ngày cuối cùng cuả năm hai-không-mười-bốn
Cười vì nhận ra nhiều chân lý trên đời