
Bài này viết lâu lắm rồi nhưng không nhớ rõ là lúc nào. Chỉ biết khi mệt mỏi lại đem ra share lại. Đúng là dù đi đến đâu thì gia đình vẫn yêu thương đùm bọc ta.
Đi khắp nẻo đường cho đến khi mỏi gối chồn chân, chỉ muốn quay trở về nhà. Ăn bữa cơm mẹ nấu, mặc chiếc áo mẹ may, đi con xe ngố tàu xịt lốp ba vẫn thường hay vá. Tự thấy đời còn hạnh phúc nào hơn 😉
Có những ngày chỉ muốn trở về quê
Ngồi yên an trong căn nhà chật hẹp
Nghe mẹ kể ngoài kia bên hàng hiên nắng đẹp
Chuyện đời người sao phải lắm thị phi
Đi đâu cho thật xa rồi mỏi mệt quay về
Qua năm tháng dấu chân nhiều lầm lạc
Yêu thì thôi, nợ cũng thôi, cho đến khi đầu bạc
Chắc vẫn trở về khóc bên gối mẹ hằng đêm
Ngoài kia tổn thương về đây những êm đềm
Trong tay ấm mẹ ru vầng trán rộng
Cả cuộc đời sẽ yêu nhiều, trải nhiều cay đắng
Ngẫm lại thấy mình vẫn lạc lõng giữa nhân gian
Hôm nay thôi muốn sống giữa mây ngàn
Như bằng lăng trải đời theo gió cuốn…