Anh đứng sau cỗ quan tài
Lặng nhìn em như có điều muốn nói
Những suy tư chưa bao giờ em hỏi
Vậy nên anh cũng quên cách trả lời
Em nằm đó, nụ cười thanh thản trên môi
Miếng áo thơm che thân hình sạch sẽ
Đôi mi cong khép hờ trong lặng lẽ
Như giấc ngủ yên chuyện cổ tích mịt mờ
Anh còn muốn đọc cho em những trang thơ
Trong ngày xa em anh chưa kịp viết
Để tình yêu thương đong đầy từng nét
Ngọt ngào nào, khoảnh khắc được gần nhau
Bố mẹ em chắc không hiểu anh đâu
Nên ngăn cản không để anh bước lại gần linh cữu
Phút giây này chẳng còn gì hiện hữu
Lại trong tim
Anh vẫn cứ lặng im
Tiễn đưa em, chiều nay trời đầy gió
Nghĩ thương mình, lại thương đời quá nhỏ
Biết bao giờ mới thôi nhớ tên em
Và một chiều vô hình lướt nhẹ mắt êm
Bay bay hương cuốn anh về xứ lạ
Chỉ mong rằng nơi đó có em…
P/s: Viết cho ai những người ở lại sau những tổn thương không thể lãng quên
22.04.2015
BÀI VIẾT CÙNG CHỦ ĐỀ

Đã hết rồi ngày tháng vấn vương

Mùa Xa Nhau

Lạ Mà Quen
