Phượng lại thắm sân trường
thoảng nhớ khoảng trời vương
trong màu mắt…
Bằng lăng tím bầu trời xanh thăm thẳm
Hoài niệm ngày xưa cắp sách đến trường
Có bè bạn, có một người thương
Trang sách cũ mà lòng vui như mới
Hôm ấy tan trường đợi ai kia bước tới
Vãn bóng người rồi mà chẳng thấy người đâu
Vương tủi hờn buồn cho mảnh tình nâu
Chưa kịp đậm, đã mau quên chóng tắt
Vài ba năm nghĩ lại thời áo trắng
Tủm tỉm cười “Ôi! Thật lắm dại khờ”
Yêu khi ấy cứ ngẩn ngân ngơ ngơ
Kiểu như nhà thơ trót thương buổi bình minh chớm rạng.
Mười hai mươi năm sau vạn lần cay đắng
Mỗi dịp phượng đỏ trời lại như lắm bồi hồi
Nhớ mỗi khi tan trường, chờ đợi mãi không thôi
Bao kỷ niệm thuở tóc xanh còn vương nắng.
Trải nhiều chông gai
Yêu mình trong sáng
Thương những thơ ngây
Nhớ những mập mờ
Chỉ buồn cho một mảng tình thơ
Yêu chưa phải, nói thương rồi mới đúng!
Chắc hẳn ai cũng đã từng có một chàng trai (cô gái) đến bên đời, cho bạn những ngọt ngào yêu thương năm mười bảy tuổi. Khó có mối tình mười bảy tuổi nào có thể gắn bó đến trọn đời, nhưng cảm giác yêu thương thơ ngây, trong trẻo ở cái tuổi dại khờ mười tám đôi mươi sẽ không bao giờ tìm lại được, dù có bao nhiêu mối tình sau đi nữa!
BÀI VIẾT CÙNG CHỦ ĐỀ

Đã hết rồi ngày tháng vấn vương

Mùa Xa Nhau

Lạ Mà Quen
