Đời người như cơn gió thoảng Vi vu làm một áng mây hồng Em là ai giữa trời đất rộng Vô tư là mình giữa một thoáng hư không
Đôi chân của ta, thế giới của ta Cứ đi thôi như bầy chim lạc lối Đến khi nào cánh mòn gối mỏi Thì trở về bên gối mẹ tỉ tê
Ta cho trời, ta cho đất những si mê Để một khi trở về cõi khác Là một lúc không để mình lầm lạc An yên mà mỉm môi cười
Hôm nay em đi, ngày mai có lẽ tôi, ai người biết trước Rồi chúng ta cũng giống nhau qua những miền đất ngược Chỉ mong mình là một cánh chim di
Tiễn biệt người hôm ấy mới rời đi…
Bài thơ này tôi viết tặng cô em nhỏ bé không may phải rời thế gian này quá sớm chỉ vì căn bệnh ung thư quái ác. Khi còn sống, em đã luôn là một đóa hướng dương, hi vọng ở bên kia em vẫn luôn hướng về mặt trời như thế nhé, cô gái <3
Nếu bạn thích những gì mình chia sẻ, ủng hộ Mạc Lan tại đây nhé! Đừng quên subscribe blog để nhận bài mới hằng tuần qua email.