
Còn lại gì sau những cơn mưa rào mùa hạ?
Mưa mùa hạ không rả rích, buồn tủi. Những cơn mưa ấy vồ vập tới cùng hàng vạn thanh âm tươi đẹp của cuộc sống. Nhanh đến cũng nhanh đi, sau cơn mưa, ta còn lại những gì…

Đã hết rồi ngày tháng vấn vương
Sống ở đời còn nên biết ê chề
Mà suy nghĩ có cái nghĩa tình sau trước
Có thể không còn yêu xin đừng gieo hận
Như thể là kẻ thù từ kiếp trước của nhau

Mùa Xa Nhau
Nếu em nói rằng mình hãy còn thương
Liệu anh có tin dù chỉ là một chút
Trong dòng người đông đúc
Anh lướt qua em – “là người lạ từng quen…”

Lạ Mà Quen
Một con đường ngày nào cũng qua
Khi xa rồi có chút gì đọng lại?
Một tiếng nấc sao lòng nghe tê tái
Những con đường biến lạ thành quen.

Xin đừng hỏi vì sao người miền Trung keo kiệt nữa!
Lớn lên rồi… dù có đi khắp phương trời lại vẫn yêu sự chân phương của đất miền Trung đầy nắng và gió.
Nếu còn ai thắc mắc…
Xin hãy nán lại để nghe chúng tôi kể đôi lời.
Và thôi đừng hỏi vì sao người miền Trung keo kiệt nữa!

Ngày tiễn đưa em!
Anh vẫn cứ lặng im
Tiễn đưa em, chiều nay trời đầy gió
Nghĩ thương mình, lại thương đời quá nhỏ
Biết bao giờ mới thôi nhớ tên em

Chào Việt Nam những ngày hè có bão!
Cơn bão lớn về giữa mùa hè tháng năm oi ả, trên khắp nẻo đường của đất nước Việt Nam, sau một trận cầu trong mưa đong đầy xúc cảm trên Sân vận động quốc gia Mỹ Đình