
Không phải là em đã hết yêu
Mà quên đi câu lời ngày trước
Chẳng qua là bởi làn mắt biếc
Xóa đi bóng hình anh…
Không phải là em đã hết yêu
Mà chung đường với ai kia xa lạ
Chỉ là tình đời sao nghiệt ngã
Để em buông tay anh phía cuối con đường.
Em đi mang theo cả nhớ thương
Kỉ niệm, giảng đường, một thời áo trắng
Cũng không quên khoảng trời ngập nắng
Tan chảy đầy trong tim
Có thể với anh là lời lẽ biện minh
Nhưng với em là con tim lên tiếng
Anh…có khi nào nghĩ đến
Là vì mình không thể hiểu được nhau
Em không tiểu thư, không khuê các, sang giàu
Không xinh đẹp, dễ thương hay duyên dáng
Chỉ là em – cô gái bình thường có phần ảm đạm
Như hạt cát trong vô vàn biển bạc san hô
Em không cần gì trong cuộc sống thờ ơ
Mà tìm kiếm giữa vô vàn tìm kiếm
Đơn giản chỉ là cô đơn và trìu mến
Hai khái niệm tưởng chừng như đối cực của nhau
Có lẽ vì: “Anh không hiểu em đâu”
Cũng như em là người nông cạn
Chỉ muốn sống cho qua ngày chớp nhoáng
Nhưng vẫn sợ rằng…tháng năm tan
Em không thể hiểu mình giữa những lúc hoang mang
Có còn tin vào tình yêu hay thứ gì khác nữa
Chỉ biết rằng bảo vệ mình là điều trên tất cả
Bảo vệ lòng ích kỷ của bản thân
Xin lỗi anh!
Có thể em đã sai
Tương lai em sẽ là người hối hận
Nhưng xin anh để khoảng trời riêng cho em được sống
Như bản thân mình thỏa mãn thói phiêu lưu
Rồi cuối cùng em là kẻ đớn đau
Em hiểu. Em sẵn sàng chấp nhận
Anh đừng lo, số phận vẫn là số phận
Bàn tay em sẽ tự tạo nên số phận đời em
Anh cũng đừng lo! Em sẽ không vui đâu
Không hạnh phúc sau những tổn thương đã dành cho người khác
Rồi những nổi buồn mà cuộc đời này ban phát
Em sẽ nghĩ rằng đó là lời xin lỗi cho anh…
09.09.2015